Về
với bài thơ ai tặng
Vòng bánh xe tròn trĩu nặng
không yên
không yên
Hỡi người
trong nỗi niềm riêng
Tưởng phai
giọt nắng vẫn nghiêng vào đời
Đâu bao dung
một nụ cười?
Thơ không bất trắc giữa lời nhân gian
Chưa từng biết
có dở dang
Tình thơ bảng lảng đến ngàn năm sau
Cái buồn - vui
dẫu không đâu
Nghe câu hò vẫn gởi trao
ta - mình
Trăm năm
gợn cỏ vô tình
Nắng - mưa
nồng - nhạt
ẩn hình gần - xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét