Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Chiêm bao



Một hôm tôi thấy tôi về
Khói sương tỏa - khắp bốn bề hương bay
Lặng trầm bước - phố yên say
Cỏ cây nhòa nhập đưa ngày ngày qua.

Tôi như từng ở, từng xa
Man man có một mái nhà cổ xưa
Và chờ - Ai đã đón đưa
Đã thân thiết lắm - bây giờ lạc nhau?

Trong tôi người thuở trước, sau
Mà hoang liêu cứ một màu vây quanh
Một hôm mưa xuống thác gành
Theo chân sỏi đá - tôi thành sông trôi.

Buồn như có tận lâu rồi
Thoắt quên nhớ - thoắt bồi hồi chiêm bao
Tôi qua vực thấp, đèo cao
Mơ tôi đi - thấy tôi vào loanh quanh.
                  

_____________________________________________________

Lối cũ một mình - Tập thơ Lê MaiNhà xuất bản Thuận Hóa - 2005

Một mai



Kỷ niệm nhiều khi không rõ
Đêm mơ điểm lại mặt người
Nỗi khuyết hao như nến đỏ
Tuổi lặng thinh xếp nếp cười.

Trước mặt ngày mai chưa tới
Sau lưng trải nghiệm hành trang
Biết chốn nào sâu mà gởi
Nhọc nhằn hạt bụi không gian.

Cảm ơn đời cho có mặt
Buồn vui đi hết phận người
Tìm phai quên hay góp nhặt?
Rồi đầy cũng thể như vơi.

Vô tình cuộc trần đã vậy
Hợp tan chăng ? có được dài?
Đành lòng sông trôi nước chảy
Đường trần ai hiểu được ai.

Tôi rao bán ngậm ngùi


         
Cho tôi lại chút dại khờ
Như xưa
             Yêu - chẳng biết ngờ vực chi
Khôn ngoan giờ
                         để làm gì?
Cho tim ngần ngại hết thì xuân trong.

Cho tôi lại chút mềm lòng
Bâng khuâng nét mắt mơ vòng tay ngoan
Bây giờ
             hơn, thiệt tính toan
Thời gian đi mất
                             Tôi còn cô đơn
Cho tôi lại chút dỗi hờn
Vu vơ mộng mị
                           mau buồn - mau khuây.

Tôi rao bán ngậm ngùi này
Có ai
          cũng tiếc xót đầy - như tôi?

Buồn hơn khi chưa quên



Có con đường xưa quen
Chưa một lần trở lại
Đêm phố thị biển gần
Nhốt lòng nghe sóng dội.

P: Nguyễn Man Nhiên
Có kỷ niệm xa xôi
Vẫn âm thầm ấp ủ
Bao nhiêu năm qua rồi
Chập chờn len giấc ngủ.

Chợt đến chẳng hẹn hò
Soi gương mình cũng lạ
Ta yêu người năm nao
Nay người xưa đã khác.

Có bóng hình vẹn nguyên
Bỗng nhiên vừa vỡ nát
Con đường cũ thôi riêng
Sóng lòng thôi cuộn ngát.

Có nỗi buồn không tên
Như thuyền không bến nhớ
Buồn hơn khi chưa quên
Thà nguôi khuây dạo đó.

Khóc người còn



Đành thôi "hương sữa đậu nành"
Lẻ loi một nỗi chân thành nắng mưa
Những làn hương -
gió thoảng đưa
CÒN anh vương vấn -
MẤT chừa lại ai?

Thương người gánh cuối đường dài
Vịn câu hư ảo -
Gia tài người thơ.


Khóc người mất



Ngàn khơi xa vẫn sóng dồn
Đến, đi lặng lẽ - khúc buồn nhân gian
Buông bàn tay - khói sương tan
Buồn, vui -
Một dấu chấm than
Đời người!


Thầm ru



Ta không còn ngồi lại
Phiến đá thật hoang vu
Sóng ngàn xô bờ bãi
Khung trời buồn như ru.

P: Ng. Hữu Anh Tuấn
Tóc bay dài thiên thu
Tóc tơ về thiên thu
Cả bến bờ trống trải
Mình ta là hoang vu.

Cát trùng cao rồi đổ
Sóng ướt tràn rồi khô
Làm sao đi không mất?
Ngày mai lạc bây giờ.

Đôi khi tim thật nhọc
Thương hoài một người xa
Ru thầm
   ta thật nhọc
đã lạc rồi hôm qua.

Chọn lựa



Không phải là điều tự cảm vu vơ
Tôi biết tôi chỉ là cọng cỏ
Một cọng cỏ muốn làm cọng cỏ mượt
Vươn mình khỏi xác xơ.

Tôi biết tôi không là ảo tưởng
Với những điều có thể có trong tay
Nhưng vẫn thường tình bao ước muốn
Trăm lẽ buộc ràng không chắp cánh bay.

Với những cuộc đầy - đã không đầy
Đến đầu tiên mà vẫn muộn
Ngỡ đã có lại mất ngay
Cọng cỏ tôi - không xa chiều gió cuốn
Tôi từng lấp lánh cùng sương
Từng tan trước ban mai rực rỡ
Tôi biết tôi có thể tỏa hương
Một quầng hương bé nhỏ.

Thuộc một phương nho nhỏ
Hoặc có nhiều phương để chọn lựa
Nhưng suốt đời tôi không là cọng cỏ lan man
Ngả nghiêng quanh tứ bề dang dở.

Xuân tưởng



Chợt nhớ một điều vừa quên
Tôi xoay tìm tôi quá khứ
Chạm mắt môi mình buồn tênh
Vạt mây mang mang chiều cũ.

Người đi xa xăm phương trời
Tôi như chim bay lạc bạn
Dòng sông xưa trong đời trôi
Còn tôi chưa qua dĩ vãng.

Nhặt chiếc lá vàng rơi ngang
Ai trả tháng ngày thân ái
Mộng đời tôi gieo dở dang
Làm sao níu chân người lại.

Từng qua bao nhiêu hợp, ly
Xòe tay an nhiên còn, mất
Mà sao thẳm sâu lạ kỳ
Ngày xưa - người xưa vương mắc.

Khắc khoải



Từng vạt - từng vạt tóc
Rơi theo nắm vuốt bàn tay
Lẫn lộn hai điều cười, khóc
Dễ dàng chi giấu lòng khô sạn
Tôi muốn khóc
Thật đơn giản
Nhưng khối xơ băng không tan thành nước mắt
Dễ dàng chi
Cả khóc!

Từng vạt lơ thơ - từ tay tôi xuống cho anh
Niềm cay cực khôi hài
Hay không? nỗi đau cũng lạ
Cả ý tưởng khát khao được mềm lòng
Ngắc ngoải sự chai cằn sỏi đá
Tôi muốn khóc
Sao không cấu được ngực mình xé thoát bên trong
Như người quy y xuống tóc
Về phương trời xa xôi
Điều sẽ đến - đợi chờ khốn nhọc
Cũng không thể hóa mình cứng cỏi
Dìm chết cuối cùng một ý hoa hương
Thời gian đi bằng dích dắc
Gỏ soi mù mịt con đường
Tôi đi bộn bề sau, trước
Xáo trộn nỗi đời quen thuộc
Có thể nào bóp vỡ giọt nước mắt dễ dàng
Khắc khoải cả một điều
                                        muốn khóc!

Hờ hững



Mưa trên từng phiến lá gầy
Lá đan vòm ngỡ đủ dày che mưa
Gió lùa giọt giọt lưa thưa
Lưa thưa thổi - chút lạnh vừa rơi qua.

Tay cầm mùa trọn như xa
Như xa - mà quẩn quanh cho thật gần
Mưa trên sỏi đá xao ngân
Chút đau vừa - ngỡ âm thầm trao riêng.

Trái tim lạc vạn ý niềm
Cuộc trăm năm biết đâu miền an vui
Mưa trên từng phiến ngậm ngùi
Chạnh nghe giọt rụng xuống đời - bâng quơ.

Điều sẽ đến



Có một ngày đứng gió
Như hôm nay
Nhà rộng cửa - xuyên thâu
Hai con người - Hai nỗi niềm khắc khoải
Chờ đợi chi?
Những người đi qua - mang con mắt tò mò
Lời đồn đại có cánh
Điều gì khiến họ đăm đăm dò tìm?

Và tôi
Chờ đợi gì độc địa nhất cho mình?

Căn nhà có người bị tuyên án
Tội danh - số phần
Và tôi
Đã nghe phán lên âm thanh bén lạnh
Dường như chưa thật hiểu!
Từ phía cuối đường nhà ai dội đang hồi nhịp trống
Hôm nay đưa một người bạc mệnh
Ta làm như không hay
Không hề cùng nhau đếm thời khắc rơi
Tiếng vọng vẫn rụng đều đều dưới vòi nước hở.

Buổi chiều lặng yên - không gió
Ngày mai không nghĩa gì, áo cơm hóa điều rất nhỏ.

Phía sau - căn nhà cũ
Người ta đập vỡ đi xây mới
Màu bụi hắt xuống mái đầu
Và tôi
Xoay hai đồng xu gieo bói
Nhận ra
Lòng mình khắc nghiệt.

Bình dị mẹ


"Trắng da vì bởi phấn dồi
Đen da vì bởi em ngồi chợ trưa"

"Trắng da vì bởi phấn dồi..."
Ca dao con hát thuộc lời ngêu ngao
Ai ngăn nắng đổ mưa trào
Cho vai áo mẹ đỡ màu pha sương
Tháng năm bình dị đời thường
Gánh vui, buồn cả con đường con đi
Nỗi niềm riêng chẳng ngỏ gì
Đen da ai hiểu mấy thì xuân xanh.

Cho con mộng ước nguyên lành
Mơ con khôn lớn công thành mai sau
Đôi khi giữa cuộc cơ cầu
Thoáng ngang trán mẹ nét nhầu thời gian
Rạng ngời những lúc con ngoan
Lặng trầm những lúc con hoang nghịch nhiều
Gánh đời nghiêng bóng liêu xiêu
Măng tre mong uốn nên điều thảo ngay
Chắt chiu đôi cánh tay gầy
Mẹ - cây cao tỏa bóng đầy về con.

Tâm tại




Bỗng dưng muốn thực lòng ăn lạt
Đi chơi chùa, viếng cảnh thiền viên
Núp áo cà sa, A Di Phật
Hay mình có lúc thật hiền.

Sáng tịnh chay, chiều theo bún nướng
Giật mình, bảo bạn: Tao quên!
Lỡ đội đầu bao nghiệp chướng
Chấm mắm rồi, gác đũa kiêng.

Ngang nhà ai vô tình nghe chuông mõ
Hàng cây, bóng tối chập chờn
Thấy lòng sợ những gì không rõ
Thầm câu kinh vừa học chân chơn.

Lạ lùng đem từ ra cắt nghĩa
Tiếng Phạn tụng kiết già
Lời thầy giãi bày thiên, địa
Trời sáng, cười mình nhát như là...

Trích ngang




Rằng thưa - gốc gác tuổi tên
Dày thân cát bụi vẽ nên hình người
Tôi sinh ra ở trên đời
Giữa nhân gian - một đất trời cũ mem.

Rằng thưa - Thiên hạ lạ, quen
Bấy phen bình lặng - bấy phen sóng dồi
Nổi, chìm - Tôi chỉ là tôi
Với muôn con mắt con người trước, sau.

Rằng thưa - Tấc dạ nông, sâu
Dở, hay - Đem ướm vào đâu cho cùng
Hèn, sang - Cao, thấp – lặp khung
Tôi đi, Tôi ở - Tôi trong kiếp người.

Khung cửa




Vẫn còn một khung cửa
Nhưng không phải để cho tôi ngồi đó nữa
Vì sao băng qua vòm trời trẻ thơ
Và đời mình đi qua quá nửa.

Tôi vẫn nhìn về khung cửa
Nơi khởi nguồn mơ ước bay đi
Dời một khung cửa
Bước vào một khung cửa
Nhốt ước mơ sau khung cửa thầm thì.
Ảnh: Nguyễn Man Nhiên

Tôi là ai? giữa bộn bề trí tưởng
Nghe sự lý cất lên hiện diện của mình
Tâm tư những lần lạc hướng
Vượt lên phụ rẫy vô tình.

Tôi là ai? chưa rời dĩ vãng
Lớp trẻ thơ trổi dậy tương lai
Một hôm nhận ra mình - qua nhân dáng
Đôi mắt ngây thơ - khung cửa bên ngoài.

Ước mơ đường chân mây
Cô bé dại khờ tung cánh
Dời một khung cửa - bước vào một khung cửa
Nuối tìm yên bình - Khung cửa cũ xa tay.

Mãi còn những khung cửa
Lặng yên giữa cuộc đời khép, mở
Tôi đã lùi - Một thời không còn cho tôi nữa
Dẫu vẫn đăm đăm - Mường tượng - Ngóng về.

Tôi tin




Tôi tin - Dẫu biết bao lần
Niềm tin đem đặt vào nhầm nhỡ đau
Lòng người khi cạn, khi sâu
Là tôi tự trách tôi sao không lường.

Tôi tin - Dẫu dại - Vẫn thường
Trái tim trút cạn mới tường đục, trong
Ngọt, chua biết tận tay cầm
Là tôi huệ phước giữa trần gian đi.

Tôi tin - chẳng hối tiếc gì
Còn tin tôi vẹn nguyên - vì tôi tin.

Dấu hỏi



Như một thói quen
Người ta vội giấu
Điều thật lòng
Giữa lẫn lộn chưa phân tốt xấu
Hỏa mù liền lời đã ngỏ
và ai sẽ làm con người dại
trải lòng cho những bước chân?
trải lòng nhận những thói thường lấp lửng
khi tưởng chừng đã có được tình thân.

Chưa nắng mưa nào gây nên nản chí
Cả những lúc lỡ làng rút lại thành tâm
...đôi khi lòng mình tơi tả
Ước mong được sự ân cần
Lại dựa lầm bàn tay giả
Lòng tin rốt cuộc gai chông.

Nếu ở đâu cũng đầy nghi ngại
Xin tịnh khẩu thôi
(Nhưng cuộc đời
                        có lẽ đâu -
                                        đầy dấu hỏi?)

Tẩu hỏa



Bởi đó chân tình
Nên đây cũng vậy
Trọng nhân như thể trọng mình
Cạn lòng chi đốt thành tro giấy
Trách đây tử tế - vạ hữu thân

Đó đổ thừa đây
Tại trời sinh đấy
Nhân chi sơ
Tội hữu chi tâm.

Xoay lưng - đây ngó trời than thở
Sống giữa đời
Âu cũng khó chính nhân?