Ta không còn ngồi lại
Phiến đá thật hoang vu
Sóng ngàn xô bờ bãi
Khung trời buồn như ru.
Tóc tơ về thiên thu
Cả bến bờ trống trải
Mình ta là hoang vu.
Cát trùng cao rồi đổ
Sóng ướt tràn rồi khô
Làm sao đi không mất?
Ngày mai lạc bây giờ.
Đôi khi tim thật nhọc
Thương hoài một người xa
Ru thầm
ta thật nhọc
đã lạc rồi hôm qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét