Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Tâm sự



Không đành bỏ mặc đời anh
Mà tôi đem gánh cho thành đời tôi
Mái đời khi đã chung đôi
Thì sâu, cạn hóa cảnh người riêng tư.

Niềm đau lặn dưới ngôn từ
Dẫu cho hối tiếc cũng mù xa thôi
Ván nay đem ghép thuyền rồi
Có đâu bến nọ trông vời bến tê?

Trắng đêm trời nhạt sao về
Tơ vô hình buộc đôi bề con thơ
Không đành bỏ trẻ bơ vơ
Mà tôi đem phận tôi giờ cho con.

Chắt chiu ngày tháng vuông tròn
Chăm gương mắt trẻ thơ còn trong veo
Niềm riêng giấu kín, mang theo.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét