Khép lại những ước tính trong mơ
Em đã lấy bóng hình anh đầy ẩn dụ
Viên sỏi đã lăn quá dài qua khỏi tầm mình bắt được
Không đến cực thịnh cũng phải suy như luật trời muôn thu
Em trở về với em
Với khung trời khép cửa
Tự dành dỗ mình nguôi
Nỗi đau là số phần trên vai không dễ trút
Dẫu thất vọng làm quá tải cho tim.
Thôi một chút non tơ thuở xuân thì xa trước
Lầm lũi đi thuận hướng thời gian
Em về lại con đường đã rêu phong - hoang tàn - rệu rã
Xếp đặt lại đời mình từ dấu không sẵn có
Tẳn mẳn ghi vào lòng xót xa là huệ ngộ như chưa biết buồn, chẳng hiểu nỗi vui đâu.
Xóa dấu - cuộc tình không còn ngây thơ
để trông chờ đoạn cuối
Nơi anh - rồi những xáo động mặt hồ cũng sẽ lặng yên cho những mùa sau thản nhiên mùa mùa lấp tới.
Em làm sao viễn vông nuôi giấc mơ phù phiếm bay cao
quá chốn mình ngồi
Dù đồng nghĩa tình yêu có là lãng mạn
Và anh cũng như em
Ta ngạo nghễ vượt thấp hèn
Có thể có nhau trong thẳm sâu nhưng ước mộng
hiếm hoi sẽ không cho quanh quẩn
Em gói giá băng qua những bình minh những hoàng hôn
Thả những vạt mây tan thôi tâm vọng động
Dấu vết nào rồi cũng mòn xóa với thời gian
Không hổ thẹn nấp mình sau bức rèm nhân nghĩa
Em cũng sẽ đi hết được phần mình
Một đời này thôi tự hỏi có nhau không?
Khi đã qua thật sự bình yên -
ta qua nhọc nhằn ghềnh thác
Cơn bão ngầm lặn xuống đáy dòng sông
vòm sâu ngậm tiếng gầm
chỉ sóng dội bờ
theo nhau về
mãi mãi.
mãi mãi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét