Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Em đi với tấm tình anh

                                                  (Những bài thơ Nói với chồng)

Chưa lần cảm nhận tình thương
Của anh kín đáo, đời thường vẫn trao
Tâm tư lạc một hướng nào
Để sâu năm tháng tiêu hao giận hờn
Vẫn thầm ngỡ rất cô đơn
Chơ vơ đến những nỗi buồn không đâu
Yêu thương không tỏ thành câu
Mà âu yếm ẩn thâm sâu mỗi ngày
Em từng khao khát vòng tay
Mà vòng tay rộng trong tay lúc nào
Em đi với mộng tiêu dao
Lòng nghe thâm trọng đi vào tình anh.

_________________________________________________________

Giòng Đời - Tập thơ Lê Mai - Hội VHNT Khánh Hòa xuất bản năm 1998

Viên mãn

                                                 (Những bài thơ Nói với chồng)

Bây giờ em vẫn làm thơ
Như yêu anh tự bao giờ vẫn say
Lẫn trong ngày tháng năm đầy
Có nhau để ngỡ quen đày đọa nhau.

Lạ chưa, ngăn cách thì đau
Góp chung đời lại cho bao muộn phiền
Đôi khi bỗng muốn đi tìm
Như là đánh mất người duyên lỡ nào...

Bây giờ em vẫn chiêm bao
Về thời yêu dấu thuở nào...
                                           xa xưa...

Giòng đời mênh mang


Có một lần nào đó
Trong đời
                 ta đã yêu
Và một lần nào đó
Lại vu vơ
               giữa chiều.

Câu ru hời thuở nhỏ
Cánh cò lả qua nôi
Chập chờn trong ký nhớ
Lặp ru con
                  nửa đời.

Ta về
          ngang nấm cỏ
Tay buông
                  lửng nụ cười
Ngàn năm sau sương gió
Còn thương ai
                       một thời.

Xin người

                                                     Tặng T.Q.M

Xin người hãy đến cùng đây
Và an tâm có những ngày bên nhau
Câu ca nhịp phách trầm, cao
Hát chung lời bạn, riêng trao lời thầm.

Quả tim không ở tay cầm
Và không gian cũng theo dần thời gian
Dẫu chi cái nắng sân vàng
Cây si cuộn rễ buộc quàng ngày sau.

Vòng sông lượn khúc nông, sâu
Mang mang sóng vỗ hai đầu nguồn thơ
Dẫu chi lắm vẻ hững hờ
Xin người cứ chẳng tình cờ lang thang.

Tự tình khúc

                                        (hay là Tương tư IV)

Về - Một chốn bình yên
Làm thơ yêu - Vô tội
Trốn khắc khoải kiếm tìm
Dòng đời đi không lối.

Già - Giữa mộng xanh lên
Xin đừng xoay lưng vội
Mảnh đau tim nhức nhối
Xóa dối lòng sẹo khâu.

Ngoảnh mặt - Chẳng về đâu
Lặng im làm tiếng nói
Biết lấy gì thâm sâu
Ngàn trùng xưa - Nhớ mỏi.

... Chút tình xin - cũng vội
Lệch tuổi trời biết nhau
Lại hỏng chốn nương rồi
Cỏ bờ - Xót kiếp sau.

Thanh Bình


                        Tặng bạn thơ Thanh Bình

Ngày tháng Thanh Bình
Soi nghiêng vóc hạc
Âm thầm gió lộng trăng neo
Ngàn vạn cung tơ, nấc nhạc
Gõ tiếng tâm tư
                        cõi một mình.
Khách tầm thơ
Đói tìm tri kỷ
Lặng nét mi thanh
                        có hữu tình?

Trở lại Ninh Hòa

                                                      (Tặng Chi hội “Trăng quê”)

Trở lại Ninh Hòa sau hai mươi năm
Đường đèo gió lộng khói sương giăng
Nao nao cánh lúa đồng xanh gợn
Man mác trong lòng nhớ thương dâng.

Ngõ vào Ninh Phụng
 đây Ninh Phụng
Bỡ ngỡ như là đã ghé thăm
Những khuôn mặt cứ thân quen lắm
(Hay nỗi ân cần luyến khách chăng?)

Những câu thơ dấy say trời đất
Tình thơ say khách, khách say thơ
Muốn theo cho tận “trăng đầu ngõ”
Vội vàng đèo núi lối xa ngăn.

Từ giã Ninh Hòa, mắt đăm đăm
Tiếc không còn trẻ sức phong trần
Để năm tháng mặc trời hao khuyết
“Trăng quê” kỳ hội sẽ còn thăm.

Cảm tác Tây Nguyên

                   Tặng Hải Ly

Đâu rừng? đâu núi? thuở Tây nguyên
Suối lượn ngàn xanh soi bóng nghiêng
Đêm rừng oai vĩ trăng xuyên lá
Gió cõng mây tiên múa ảo huyền.

Đâu chốn ngàn xưa với ngàn xanh
Giọng hờn muôn thú gió cuồng nhanh
Ngẩn ngơ du khách về thăm lại
Trơ đầu núi trọc... mái nhà quanh...

Hương nhớ



Ngăn tủ cũ
Mười năm về sắp lại
Xương lá bồ đề nhuộm tím rơi ra
Sách vở ướp
tháng năm dài - tuổi dại
Sống một thời thơ mộng
     bướm hoa xa.
Đây” lưu bút ngày xanh “đầy bụi phủ
Lật từng trang chữ chứa chan xưa
Bâng khuâng điểm
                                 bạn còn, bạn mất
... Những người xa vắng...
         đã về chưa?

Nghe như vẳng tiếng cười vang đâu đó...
Áo trắng dung dăng từng buổi tựu trường
Góc quán nhỏ ly chè xanh tuổi nhỏ
Chéo áo dài, ai buộc dính... yêu thương.

Ôi kỷ niệm
                  mang mang đầy nỗi nhớ
Chất ngất lòng
                         ngăn tủ của ta ơi!
Mười năm nữa
  và sau mười năm nữa
Tóc bạc đầu
                     Thương nhớ mãi khôn nguôi.

Thất vọng



Nhặt lời yêu
                    ném vào lòng biển cả
Ta chẳng bao giờ nhận lại gì đã cho
Dòng đời trôi
                     chân bước vẫn phải dò
Lòng biển tựa lòng người muôn sóng lấp.

Chẳng phải một lần
      nên thêm lần nữa vấp
Mặc người phân bua
         múa máy miệng đời
Ta cơn đau thoát nhẹ
         trận cười
Đêm mộng vỡ
                      với tìm chân mộng khác.
Tim chẳng cứng nhưng khối lòng ngạo mạn
(Lúc yếu hèn ta biết chỉ riêng ta)
Quẳng mối tình si bay vèo cơn gió
Hụt hẫng nào,
                     năm tháng cũng phôi pha.

Góp nhặt thời gian
                             Chưa hề chối bỏ
Ta mang theo ký ức cuộc đời
Tất cả trầm thăng
   và ngươi
     từng đã có
Trải sáng trong dưới mặt trời.

Hương bay

                                (Một ngày rong chơi cùng Vân Hạ)

Bẻ đôi chiếc bánh bao đầy
Hương bay, chợt nhớ một ngày em, tôi
Đội trời, dẫm đất rong chơi
Nhâm nha chiếc bánh bao đời dưới mưa.

Lâu rồi
Em đã quên chưa?
Đêm nay chiếc bánh bao đưa
                                             gợi thầm...

Nhớ



Em nhớ anh âm thầm
Anh nhớ em dữ dội
Âm thầm như mưa ngấm
Dữ dội mà lướt trôi.

So tình ai lắm lẽ
Em thế - lặng yên thôi
Mười - hai mươi năm nhé
Vị hôn còn trên môi.

Lời bội phản tuyệt vời

                                (Tặng Huyền, góa phụ đôi mươi)


Anh trốn khỏi đời em
Lời bội phản tuyệt vời
câm nín
Ngàn sao đêm
nhấp nháy
                       mắt cười
Biển một mình
sóng cuộn đơn côi
Mưa một cõi
Giọt nào rơi xuống
Để em đi giữa trời gió ngược
Bàn tay vừa rời
 mảnh ván phao
Cứ rớt hoài
                  Lơ lửng trên cao
Tim muốn thét
                       lời im như gỗ đá.
Anh có thể
đến từ một cơn gió
Một cơn mê hoang
                             lạc xuống trần
Em ngỡ ngàng
                      mộng tỉnh giữa hư không
Đêm mộ địa chập chùng bia cổ quái
Anh trốn khỏi cơn mơ em
Để cơn mơ còn một mình tiếp nối
Như đứa trẻ bơ vơ
      hụt tầm tay với
Em mất anh,
chập chững bước vào đời

Đã bao giờ thắm đượm chia phôi
Như lần bội phản tuyệt vời
                                          miên viễn.

Tưởng


Ta nhớ người
Người nhớ ta chăng?
Để đêm sao lẻ một vầng trăng
Và quầng thương nhớ
Không hò hẹn
Đã gặp nhau lần nào dưới trăng?

Bây giờ
Năm tháng theo dòng bước
Đã cách xa rồi còn băn khoăn.

Ta tìm đối bóng in làn nước
Mặt nước phẳng lì
Xanh dấu rong...

Không



Không ngang
Không nghẹn
Không mà

Không thương
Không ghét
Không là không không

Để ta lắc rớt khỏi lòng
Cái ưu tư ấy
                    ai vòng vào ai?!

Hò hẹn



Ừ thì vạt
              cỏ nối trời

Trong nhau vạt nắng cuối đời
nào phai
Ừ thì
         duyên phận lâu dài

Trăm năm
    chẳng đổ xuống hoài tóc lau

Ừ thì mây biển nhập màu

Phôi pha
  cũng chỉ một màu phôi pha.

Ai còn không?
          ở trong ta?

Ta còn không?...
            ở cõi mà
               ... không không ...

Bài thơ rất thật



Tình cờ gặp lại người xưa
Tình cờ mưa cũng phất phơ trên đầu
Mưa như sương nhỏ khô mau
Tình như nắng ráp
                            lòng nhau có dài?

Trong tình ai có còn ai?
Giả vờ
như vẫn còn ai ...
                               giả vờ...
Cười sao không thẳng cười to
Chỉ mim mỉm để cho thơ cười đời.
Ngày xưa cái thuở ta,
  người
Bao năm vật đổi sao dời từ lâu
Không ai sơ nhỡ cơ cầu
Cho ai thỏa vọng ước đầu: công danh.

Thôi chào nghe P.T.Anh
Có buồn,
    thổi phấn bay quanh chỗ ngồi!
Tình còn có vậy mà thôi
Cũng buồn,
                  thế thái
                              đãi bôi giữa đời...

Ngụ ngôn về người



Hai mươi năm gặp lại
Bạn bè nhắc chuyện xưa
Giật mình ta chợt nhớ
Người tình thuở còn thơ.

Bạc tình không Phạm Tấn...
Bấy năm trời yêu nhau
Ví, tin giờ anh mất...
Chẳng biết lòng ta sao (?)

Chẳng là gì của nhau
Chuyến tàu chung một đỗi
Có khoảng đời đã trôi
Hai người quen - khác lối.

Bạn bè vẫn vô tư
Ngỡ trọn đường hai đứa...
Phút vội vã chẳng đành
Lặng thinh không bào chữa.

Ký ức thời yêu anh
Tạ ơn tình trong trắng
Mộng xanh đã không xanh
Chia tay rồi rỗng vắng.

Có mối tình mãi mãi
Dù chưa phút kề vai
Có mối tình nhắc lại...
Trống không
ngoài tim ai.

Ngộ nhận


Ừ thì vậy
Xem như mình sốc
Cú sốc nào giống cú sốc nao...
Giữa dòng đời dẫu có hao hao
Cũng lặp lại y như là mới.

Ừ thì vậy
Những ngày mai tới
Sẽ chơ vơ chống chọi một mình
Yêu vẫn là cung điệu lặng thinh
Cuộc tranh đấu
Giữa tình và lý trí.

Ừ thì vậy
Một góc nhìn tuyệt mỹ
Trái tim rung
Nỗi cảm nhận rung hòa.

Trong tình riêng của chỉ hai ta
Đã thống thiết
Hóa bài thơ dang dở.

Ừ thì vậy
Thời gian đi muôn thủa
Ngõ rẽ nào chọn lựa
Cũng xót xa

Dừng đi lòng
Lý trí của ta
Những trói buộc đời thường đã có.

Ừ thì vậy
Tình đành như chẳng ngỏ
Ngộ nhận rồi
Mảnh nửa ấy chia ra.

Vẫn sống thôi
Quên
Nhớ
mãi sau già
Thơ còn lại dệt ý lòng đã chắp.

Ừ thì vậy
Xem như mình sốc
Cú sốc nào giống cú sốc nao.

Như có một tình yêu


                       Tặng T.Q.M

Cho em nghe lời thơ anh trong gió
Đảo giữa trời biển sóng riêng tư
Bây giờ mùa Xuân hay đã vào Thu
Sao tiếng nhẹ mơ hồ muôn lá rớt.

Cho em nghe tình yêu len bất chợt
Mộng xao về ngơ ngẩn lạc bên anh
Lòng tự nhiên như mình không khoảng cách
Nốt sol trầm mỏng manh vượt cung ngân.

Cho em vào giấc ngủ với thơ anh
Đêm phố xá bỗng quanh mình yên lặng
Đâu đây sóng vỗ về tha thiết lắm
Bỡ ngỡ thầm như ấm một vòng tay.

Cho em nghe hồn chắp cánh thơ bay
Tình yêu ấy hóa của mình miên viễn
Không với anh mà muôn trùng với biển
Ủy yên lòng
Như có một tình yêu.

Buồn vui



Lạc quan ngẩng mặt cười xòa
Bi quan úp mặt khóc òa
                                     vậy thôi
Ba sinh đổi một cuộc cười
có khi dở cả kiếp người
    buồn - vui.


Ngàn năm không dám tỏ



“Chính chuyên
thời cũng ra ma
Lăng loàn trắc nết
     cũng (khiêng) ra ngoài đồng”...
Giọng hò
               văng vẳng trời không
Day day
              một mối tơ vòng cùng ai
Vòm đêm thâu -
                          mắt sao dài
Lọt trăng qua kẽ tay hoài - xuân đi.

Chính chuyên     
                      Ngậm nỗi phân lìa
Mà mơ trắc nết
... bên lề đời ai.

Cảm xúc

(Cảm xúc “Nguồn cảm” của Hồng Vinh)


Rồi
     “một tháng
                    một năm
                                mười năm
Lời thơ vang vọng âm trầm
Không buồn vui nữa
Không xao xác
Bảng lảng trong lòng
Khói mây không
Để chớp mắt
Thấy
Rớt bóng qua -
                         Đời đã chẵn
Nhận ra ta
                “Thân cũng rỗng
                                        Tâm đầy
Đời
       có vậy
Lời thơ
            có vậy
Chẳng rứt ray
                     mà mõn kiếp này.

Lời bâng quơ với gió



Sao không đến chiều nay
Mưa dầm xuyên qua tóc
Một mình dưới mưa bay
Mơ hồ không gian khóc.

Có một lần lỗi hẹn
Tình chia hai mươi năm
Thuyền đã đi khác bến
Vầng trăng tròn vẹn không?

Ta đứng bên ni cầu
Ru lời ru lau cỏ
Mương cạn nước đỏ nhàu
Như thầm đau tim vỡ

Sao không đến chiều nay
Cuối trời mênh mông quá
Dù chỉ để chia tay
Lời bâng quơ với gió.

Uẩn



Anh
Nỗi lặng im
Nguyễn Man Nhiên
Thống trầm nhức nhối
Vết cháy thịt da
Cơn đau,
nỗi buồn
Làm kén trái tim em
Sao chỉ một lời
Một lời không nói
Không òa vỡ nỗi tâm tư?
Để ta cứ đi
Hai ngõ đời cách lối
Trong lòng nhau mà chẳng có nhau

Anh
Mắt cũng tránh nhìn
giữa mắt
Cô đơn
Lạ lẫm thân quen
Đã bao lần trong đời em đã vụt quên
Sao vẫn cắn day
hoài gợi nhớ
Giữa phố thị này
Đã đi
Hay còn ở
Không cố tình
Càng lánh càng sâu.

Anh
Sao chẳng hét được một lời
Xin vĩnh biệt nhau
Hay chỉ cười
dù là nửa nụ
Yên lòng em
Một thời nông nổi
Để đơn thuần tiếc hối...
Mà thôi.

Bây giờ tỏ được với người



Xin thắp lại tình xưa
Trong mắt người viễn xứ
Ngày tàn Đông vừa điểm nụ Xuân đầu
Rượu sóng sánh
Che môi cười
 bạc nghĩa
Lòng nợ ngang một mối duyên hờ
Ai đã tiễn ai?
Dòng đời vô tâm
    lãng đãng
Lá rớt cội nguồn
Người đi còn trở lại
Xao động thời gian
Sương ngàn lớp mảnh
Chợt biết
  còn thương nhớ một thời
Xin tiếng Khánh xưa ngân
Bụi hoa Cò nở trắng
Đêm giao thừa vòng vẽ khói hương bay
Lời từ tạ ngang môi người chẳng thốt
Chưa vào Xuân
   quày quả chia tay.