Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Tì tích



Vệt đen lấp xóa bóng người
Loang ra nét mắt
Mình cười nhòa đen
Mảnh ly vỡ
Cạnh sắt
Mòn
Niềm đau quá cũ đã cùn ngọn dao
Giờ đành đã biệt tích nhau                                                
Xáo tìm tận cuối đến đầu ngày xưa...
Phải gì
Trút cạn cơn mưa
Nào hay
Mầm cỏ cứ mùa nảy xanh
Ngã soi
Chiếc bóng không lành
Trái tim tì tích
Thẹo thành vệt đen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét