Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Riêng lẻ

Ta biết mình nhỏ nhoi yếu ớt
Khi trong đêm thèm tựa một vòng tay
Ngày nối ngày cứ đẩy đời trôi trợt
Chút mềm lòng biết lấy chẳng ai hay.

Ta biết người hằng mong điệu nói
Xưa rất dịu dàng thánh thót ru tai
Nay đã trót đổi âm lời cứng cỏi
Bởi muốn hay không đời cũng ấn oằn vai.

Tình một thuở còn chăng bổn phận
Đi loanh quanh trách nhiệm phần người
Đôi khi trong mơ lạc giữa trời hương phấn
Rớt nước mắt thầm rồi cũng thôi.

Ta biết nếu hiền lành lại được
Cam chịu thiệt thua cũng có chút êm đềm
Đó là nếu thơ ngây dại khờ như trước
Đừng nhìn ra ngoài khung cửa mông mênh.

Đành chấp nhận như mình hạnh phúc
Ước mong sau con gái khéo khôn hơn
Trí lự cao ráng dấu mình dưới thấp
Giả vờ ngoan - đừng chạm tự ái chồng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét