Thời gian nào có khói sương
Người đâu nồng thắm chi tình
Mà ta hụt hẫng lối mình trần ai.
Đành thôi - là gió cho cây
Là mây cho nắng là ngày cho đêm
Từ ta giăng mắc đau mềm
Để nghe chờ đợi ý niềm nao xa...
Người đâu biết nhận - biết cho
Từ ta bước lạc đến bờ vô tri
Ta thành kẻ chẳng là chi
Trăm năm ngớ ngẩn về, đi - một mình.
Trăm năm ngớ ngẩn về, đi - một mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét