Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Đành



Một hôm nào đó chợt về
Soi mắt bên dòng sông cũ
Vầng trăng xưa
Người tình trễ
Nghe đầy xác lá bao thu.

Vàng mùa một thuở xuân gần
Nghiêng ly chẳng chuốt lòng được
Người tưởng ta dửng dưng chăng?
Sao không đo lời từ khước.

Lỡ rồi
Một con đường nhỏ
Ngậm ngùi chi dễ vượt qua
Tiếc sao đa đoan thế đó
Tơi bời giông bão ngày xa...

Bước-bước
vì ngày - đêm nối
Dòng trôi –
trôi chưa hề ngưng
Ý tình nhen không bùng nổi
Hững hờ
Đành vậy
Người dưng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét