Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Xung khắc



Nỡ nào nói điều tàn nhẫn
Trăm năm ràng buộc chung thân
Ghét, thương tháng ngày đã nhẵn
Thuộc quen cả nỗi bất cần.

Gừng cay nói điều xa lắc
Phấn hương thả nổi theo trời
Sợi tơ ngày xưa ai thắt?
Trụi trần phản cách đem phơi.

Hạnh phúc nói lời hai mặt
Niềm yêu ghém sắt cho lòng
Xòe tay bao lần thả, bắt
Còn tình lại thảy ra không.

Xiết xao tầm thường nhỏ nhặt
Vậy mà cũng đủ ngất ngư
Tại sao hóa làm thường nhật
Chiêm bao ai gọi ai chừ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét