Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Kinh tự



Nhằn nhọc trải con đường ta như lá
Vòng lượn lá về chạm đất hoang sơ
Nhỏ nhoi tim cứ tôi rèn làm đá
Mòn mỏi bao giờ sỏi đá ngu ngơ.

Mòn mỏi bao giờ nghe ra tất tả
Mây tan đi vội vã phương nào
Ngỡ như ta từng sông dài, bể cả
Đêm ao bèo lóng lánh vệt sương sa.

Ngỡ như ta không còn chi ngóng đợi
Xếp yên hàn lặng lẽ hết trăm năm.

Một cánh chim vô tình gieo diệu vợi
Sóng bạc ngàn xô vỗ đến xa xăm.

Lá sẽ khô cành có đau ngùi ngậm
Hoa cũng sẽ tàn tuần tự lãng phai
Buồn chi ta dõi tìm theo vô tận
Cuối một ngày bàng bạc gió heo may.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét