Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Còn gì sau 20 năm



Em đã đọc cho anh nghe những bài thơ
Và anh cau mày kêu lên:
                                   Không thật!
Anh trăn trở đôi bàn tay:
                                   Cuộc tình mình đã mất?
(Sao chẳng dám bảo còn?) thực tế rưng rưng
Ta ngồi đây
                   mà xa quá đỗi chừng.
Ở chính giữa những nụ cười ngăn cách
Chẳng ai đặt một kỷ cương nào cứng nhắc
Nhưng tự chúng mình
Không dám nắm tay
Giữa mắt hai ta, có những mắt trẻ thơ ngây
Đen láy, trong veo
Mà như quan tòa chú mục
Đã có tình yêu xưa trong những lúc buồn
tưởng mình sẽ gục
Tim gọi âm thầm như vẫn rất cần nhau
Nhưng mà em, em có tin chính em đâu?
Có thể lắm
Vòng tay anh mật ngọt
Em con ruồi chết đắm môi ngon
Nhưng bài thơ chua xót chút tình còn
Giờ thật sự tím bầm thời gian quất
Trên cuộc đời
                       chẳng có gì không thật
Như chúng mình gặp lại
                                    sau hai mươi năm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét