(Tặng Huyền, góa phụ đôi mươi)
Anh trốn khỏi đời em
Lời bội phản tuyệt vời
câm nín
Ngàn sao đêm
nhấp nháy
mắt cười
mắt cười
Biển một mình
sóng cuộn đơn côi
Mưa một cõi
Giọt nào rơi xuống
Để em đi giữa trời gió ngược
Bàn tay vừa rời
mảnh ván phao
Cứ rớt hoài
Lơ lửng trên cao
Tim muốn thét
lời im như gỗ đá.
Anh có thể
đến từ một cơn gió
Một cơn mê hoang
lạc xuống trần
Em ngỡ ngàng
mộng tỉnh giữa hư không
Đêm mộ địa chập chùng bia cổ quái
Anh trốn khỏi cơn mơ em
Để cơn mơ còn một mình tiếp nối
Như đứa trẻ bơ vơ
hụt tầm tay với
Em mất anh,
chập chững bước vào đời
Đã bao giờ thắm đượm chia phôi
Như lần bội phản tuyệt vời
miên viễn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét