Nó
úp hai bàn tay vào hai bên tai vỗ liên hồi, thích thú nghe tiếng oa oa oa... bỗng
nó sững lại nhìn chăm bẫm vào mặt bố nó, ông cũng đang đứng sững, lắng tai... ra
vẻ đang nghe ngóng điều gì.
Nước
vẫn chảy từ ngoài sân vào vách lá, mấp mé cái bàn nó ngồi, nước đã cao đến rốn
bố nó, cái rốn làm điểm đo lường mức nước, cuốn hút sự chú tâm của nó, ông bố
không ngừng di dịch các đồ vật trong nhà, những sàng mủng và những chiếc cuốc xẻng
đã được bó lại, gác trên chiếc chõng tre bây giờ
đã ngập nước. Ông ngong ngóng lội ra, lội vào, nôn nóng, bực bội; mẹ nó vẫn
chưa về. Nó thò hai chân vào chiếc mền đứa em gái đang nằm quấn quanh người ngủ
mê mệt, nó vẫn nghe mưa qua hai bàn tay áp bên tai. Mưa, chưa năm nào mưa như
năm này!
Mẹ
nó đi bán than, mỗi sớm theo chuyến xe ngược lên mạn trên, cùng cánh chị em
buôn than đến các lò đốt đắp lén trong rừng, họ dồn than vào bao rồi gánh xuyên
đường mòn trong núi xuống đường lộ, từ đó, gánh rao đến các phố. Hôm nào gặp được
khách mua sớm, mẹ nó lại quầng theo xe củi ra bến, gạ mua gánh khác đổ xuống Mã
Vồng tới các chợ dạm bán tiếp đến quá trưa, có khi chạng vạng tối mới quá
giang xe về.
Bố
nó hì hục san bằng từng đám đất, vun trồng nhiều vạt khoai mì, khoai lang. Nó
có một khoảnh đất trồng dưa. Trời nắng quá, đất khô nẻ, cái ao nước bố nó mỗi
ngày mỗi xắn xuống sâu hơn, nước cứ rút dần không đủ tưới cây, còn nước uống nó
phải gánh nhờ bên giếng nhà ông Bộ, non ba cây số.
Từ
ngày có em bé, mẹ nó không buôn than nữa bà chuyển sang nghề bán vé số rong. Cuộc
sống có vẻ nhàn hạ hơn. Sáng nào nó và em gái cũng được mẹ để dành phần xôi
trong bọc lá chuối, nó nghe mùi nếp thơm bốc lên lơ mơ trong giấc ngủ, tỉnh dậy
thì bà mẹ đã đi rồi. Mẹ nó hun chõ xôi bán buổi
sáng, tiện đường đến đại lý nhận vé số,
vừa bán xôi vừa bán số.
Ảnh: Quang Minh |
-
Đất công của Nhà nước... ai khai thác được mặc người ta! Người tốt mới đỡ cho gánh nếp...
Nó
bồng em len lén trốn ra bụi chuối khóc thút thít.
-
Lắm người thời lắm chuyện!
Vợ
ông Bộ an ủi mẹ nó:
-
Cô cứ chuyên chính, đảm đang. Bận gì lời ong, tiếng ve. Thằng cha ấy được cái
xe thồ chứ hơn gì chú nó!...
-
Vâng! Còn mươi lăm hôm nữa, được thưởng thêm chút của công ty sổ số, em gom góp
mua cho bố Cu chiếc xe máy bà ạ!
Nó
nhìn mẹ, cười tít mắt, viễn cảnh được bố chở trên chiếc xe máy vù vù... thật
sướng.
Mưa
ngớt, nước rút thấp xuống đùi bố nó, tưởng như sắp rút tụt xuống chân, nhưng
mưa lại ào ào nặng hạt. Nước lại dâng lên nhanh hơn lúc rút; chiếc quần đùi màu
xạm nặng nước của bố nó xệ xuống, mực nước mấp mé ngang chấm lỗ rốn, cái bóng
ông nhập nhoà dưới bóng đèn dầu trên tủ thờ.
-
Ở lại được nhà ai ...?
Bố
nó lại lẩm bẩm, ông ngồi xổm trên chiếc chõng
tre, nước đục ngầu loang loáng trong nhà. Điếu thuốc rê bập trên môi bố nó tuôn
khói mờ mịt. Nó thôi che hai tay lên tai, nằm xuống co ro bên em nó, mùi chiếu ẩm,
hơi mốc từ mái tranh toả xuống buồn buồn, nó xuôi tay xuống mép bàn, chìm vào
giấc ngủ trong tiếng mưa.
*
Người
đàn bà bọc tiền vào hai lần nylong cuộn tròn, nhét vào túi trong, chiếc áo
ngoài đẫm ướt dưới lớp áo mưa. Chị xắn ống quần cao tới bẹn, chuẩn bị lội qua
khúc mương trũng. Gió làm lạnh run, da chị se tái lại, hai hàm răng đánh vào
nhau, vai run bần bập, chị đảo mắt nhìn lên đường. Hai dãy nhà mặt phố mờ mịt
đóng cửa kín mít không một ánh đèn. Nước lùa ngang mắt cá chân, chị lưỡng lự
nghĩ tới nhà chị nằm trong vũng thấp, giờ này có lẽ nước râm rấp chân giường,
mà không, có thể cao hơn vì ngày hôm nay mưa to hơn mấy hôm trước. Chị hình
dung chồng chị đang loay hoay một mình với hai đứa con nhỏ, chúng ăn cơm rồi và
đang lạnh. Dò dẫm từng bước, từng bước,
đoạn mương ngang thường ngày đất khô nứt nẻ đầy rác và cỏ úa chỉ bước qua dăm
thước là lên mặt đường, sao hôm nay rộng
mênh mông và nước tràn đầy sâu hoắm, nước dâng lên dập xuống, rác quấn dưới
chân, nước xoáy mạnh., chị lảo đảo đứng lại. Chiếc nón trên đầu nặng chịch, mưa
xối xả như hàng trăm chiếc búa nhỏ bủa đều xuống nón. Mặt nước đen ngòm thăm
thẳm... Chị muốn thối lui, nhưng chẳng
biết ở nhờ nhà ai qua đêm. Cái lạnh xuyên buốt xương, chị nhìn quanh tưởng như
có tiếng xe máy rồ đâu đó; Gã đàn ông xe thồ cạnh nhà lúc chiều đã bảo chị theo
xe hắn chở về luôn thể, chị đã từ chối. Còn mươi tờ vé số chưa bán hết, thường
thì chị cũng giữ lại đôi cặp cầu may. Trời đã cho cuộc sống gia đình chị đang dễ
thở, chuối, khoai, dưa, thu hoạch kha khá, cả nhà chẳng tiếc gì công sức để vun
trồng sự no ấm ngày mai. Các con chị đã được cắp sách đi học, họ đang đi lần tới
ước mơ sung túc, chị muốn cầu đến sự may mắn đạt được giàu sang nhanh chóng hơn
qua tờ vé số. Nhưng hôm nay, phần vì mưa gió bán chậm, phần ngại về cùng người
đàn ông mà chồng chị nghi kỵ, chị đã nán lại bán đến tờ vé cuối cùng.
Chị
nhích từng bước, nhắm trụ đèn bên kia đường làm điểm tiến, tự động viên mình gắng
chút nữa, chút nữa, qua khỏi đoạn trũng là đến khúc đường cao. Mưa vẫn trút như
thác đổ, nước cao đến ngực rồi cao hơn, một đợt nước từ đâu ào xuống, chị
choáng váng thấy mình bị nâng lên, hụt chân trụt xuống, bị lôi đi. Tiếng kêu
không thoát được ra miệng... Người đàn bà xấu số đưa hai cánh tay lên chới với
rồi chìm nghỉm.
Mưa
lũ đã làm xong tội ác một cách lẹ làng trong đêm.
*
Thằng
bé thức dậy khi trời vừa hừng sáng, mưa đã tạnh, nhưng bầu trời u ám. Từng đợt
gió đanh lạnh thổi lùa qua làm sườn nhà chuyển rung răng
rắc. Nước đã rút hết tự bao giờ, mặt nền nhà bám đặc một lớp bùn nhão đỏ quạch
như máu bầm. Bố nó đã đi đâu rồi, đứa em gái dậy dụi mắt, bắt đầu khóc vì đói bụng.
Thoáng nghĩ đến mùi xôi của mẹ, nó ngước mắt nhìn phía cái chõng tre ngổn ngang
những nồi niêu quang gánh. Thằng anh ngồi ôm con bé em cùng nhìn trân trân vào cánh cửa lá đã sụp xuống, những vòng
dây thừng buộc quanh bàn giăng ngang dọc trong nhà, cái lạnh và cái buồn đột
nhiên làm nó sợ hãi, trời chưa năm nào rét như năm nay.
*
Người
đàn ông khoác cái áo tơi mưa trên người, tay cuộn theo chiếc áo lạnh, ông đang
bước bương bương, đi như chạy, làn nước đang rút dần dưới chân ông khoắn lại,
bùn và đất sét bết vào chân, những ngón chân ngâm lâu dưới nước tê dại cứng đờ
trắng nhợt, bước chân ông vết từng vết bùn như dấu chân con đà điểu, đầu vươn về
phía trước, hai tay vung vẫy như làm đà chống vọt mau hơn. Bố của hai đứa bé.
Ông
ta đã cột cửa căn lều của mình nhốt hai đứa con trong nhà, sợ cơn lũ có thể đổ
lại đột ngột. Lòng nóng như nung đốt, suốt đêm ông ngồi đợi vợ, đầu óc vẩn vơ hàng bao thứ chuyện. Chị vợ có thể ở lại nhà trọ
nào đó với gã đàn ông có chiếc xe thồ, bộ máy nổ ầm ĩ
như cái cối xay xát lúa. Bộ dạng thẹn thò với giọng nói thật dịu, giọng chị cám
ơn thằng cha ấy, chưa bao giờ chị có với chồng... Hình như cũng có, lúc ban đầu
mới quen nhau... Ai lại đi gọi người đàn bà đã có chồng bằng “em”, rõ điếm
đàng! ... Ý nghĩ ông chuyển sang cánh buôn bán với vợ, chỉ còn cái Tý và vợ ông
đêm qua không về; cái Tý thì có nhà bác nó, có thể vợ ông cũng ở lại với cái
Tý, hay hai chị em ở nhà trọ? Nhưng ông biết tính vợ ông không bao giờ dám ở lại
nhà người lạ. Lòng quặn thắt, nôn nao, ông không muốn nghĩ là vợ ông đã lần mò
về nhà trong đêm.
Trời
mờ mờ sáng, những người đi bỏ mối rau hành phát hiện thi thể người đàn bà nằm
dưới mương nước đọng, dưới chân cây cầu cụt bắt ngang qua con mương cạn chưa
hoàn thành, đất đá lam nham từng đụn to và mố chân cầu chưa đổ bê tông đang tạo
thành trũng nước rộng đục ngầu, đỏ quánh bùn đất và rác rưởi tồn trữ lâu năm được
dồn về con mương cạn theo dòng nước cuốn mắc lại từng ụn. Người ta bắt đầu xúm
lại xem càng lúc càng đông. Xe máy rồi xe hơi kẹt đường bấm còi in ỏi... Người
đàn ông xô vẹt đám đông chen ngang trước mặt, chạy xô đến quỳ sụp bên xác vợ;
ai đó đã kịp báo công an, những lời xì xào bàn tán. Đứng trong đám người chen
chúc, cái Tý mặt tái mét thậm thọt vừa khóc thút thít vừa kể với mọi người:
-
Phải chi chị ấy chịu ở lại nhà bác em
...
*
Thằng
bé đứng ngẩn ngơ nhìn những chuyến xe ngang qua mặt đường trước nhà, nó đếm nhẩm
những chiếc xe máy. Hôm nay có một chuyến đưa đám, đoàn xe bốn chiếc... Nó
lan man nghĩ đến ước mơ được ngồi trên chiếc xe máy bố nó chở... Một chuyến xe hàng đã rẽ thẳng vào miếng đất nhà nó, đậu lại -
chuyến xe chở xác mẹ nó về.
Nhìn
phía nấm đất nơi chôn mẹ nó ngay trong vườn nhà, bà vẫn ở gần bố con nó, không
đi đâu hết; nhưng không còn lên rừng gánh than, không còn hun xôi mỗi sáng. Bão
lụt đưa mẹ nó đi, đưa đi luôn ước mơ nhỏ bé về chiếc xe máy, về những buổi đến
trường...
Mắt
thằng bé đỏ ngấn lên làn nước, nó cúi xuống vung lưỡi cuốc đắp lại một gốc cây,
con em gái ngồi cắm từng gốc rau lang lên luống đất bố nó đã vun thành vồng.
- Lê Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét