(Cảm xúc “Nguồn cảm” của Hồng Vinh)
Rồi
“một tháng
một năm
mười năm”
Lời thơ vang vọng âm trầm
Không buồn vui nữa
Không xao xác
Bảng lảng trong lòng
Khói mây không
Để chớp mắt
Thấy
“Rớt bóng qua -
Đời đã chẵn”
Nhận ra ta
“Thân cũng rỗng
Tâm đầy”
Đời
có vậy
Lời thơ
có vậy
Chẳng rứt ray
mà mõn kiếp này.
mà mõn kiếp này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét