Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Đêm nhớ người xưa - nhớ mình xưa - buồn phát khóc



... Các con là những hình hài
Từ cha từ mẹ - từ tôi và người...
Đứa thừa hưởng sóng mũi, vành môi
trộn pha từ mắt,
trộn pha cả tính cách...
Lời xưa:
“Con ông sao không giống lông giống cánh”!
Dẫu cả khoảng thời chung sống mấy khi gần gũi bố đâu.
... Đụng nhau
bố với con đối đầu như đối địch
Tướng dáng ngông nghênh
lời chói chát
Nỗi cực lòng
Thiên hạ, họ hàng, lối xóm...

Tôi nghĩ không có kỷ niệm gì khiến cho còn lưu luyến.
Mẹ mang các con ra đi
Cần như là ước nguyện
Đã hàng bao đêm,
cả những đêm sau này (và hình như đêm qua cũng vậy)
Tôi bằng lòng đã thoát!
Giống như đã gạch một lằn ngang
Từ nay tương lai các con phía trước!

Đêm chợt những gì xưa sau lằn gạch ngang dùn vỡ
Đây, đó những tấm ảnh bố bồng con,
nụ cười thật tròn
áo dầu, muối bạc.
Ôi, cái chung mực gỗ đục này... sao không dưng trào nước mắt (?!)
Ngày xưa cũng có lúc thắm nồng...
Ngày, chén nước cầm chưa cạn...

Đêm nhớ người xưa,
nhớ mình xưa...
Giờ chốn năm minh, bồ hóng bấc đèn hao ít người còn biết
... ngày trần lưng vá đắp bức tường xiêu
hạt nước long tong mưa; lọ, nồi, cà mên giăng dọc...
Nệm ướt phủ ni lông,
ni lông tái sinh dễ toạc
tôn sét rỉ những dòng đặc quánh...
Cà phê đậu rang khét rì cuống phổi;
Gò lưng xe đạp, hướng Bắc, hướng Nam ngoại thành dã ngoạn...
Đèn bóng sáng, bóng lu; mặt chì, da mét
Đàn con thuở ấy đã sinh ra
Đêm,
chập choạng phía nào
chắc không chỉ phía tôi...
Thôi cứ nghĩ người cũng chong đèn chốn cũ
(... dẫu không mới tính cách đơn thuần tranh công, trút lỗi...)
Bọn trẻ con quá nhạy
mẹ mong các con trung dung niềm thương,
nỗi ghét
Giờ thì cũng xa ngút ngát rồi!

Đừng quăng thư của bố vào xó góc
đừng hững hờ đọc lướt...
Mẹ đâu có độ lượng nhiều -
con đứng tên hộ gửi quà xứ Mỹ
(... người xưa thừa thế kể dài tình ...)
Các con càng khó bảo.

Đành
ly vỡ dán sao lành
bước di, đừng ngoái lại
Vết thẹo khâu khéo cũng đã lần...
Cớ sao mà phát khóc?!

Đêm à, tôi xót tôi xưa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét