Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Bươn chải



Mẹ như con gà
Muốn xoè tay ấp ủ
bầy con chiu chắt dưới tầm mình
Nhưng những chú gà non trổ mã
Những cô mái cứng hàm
Tranh dân gian Đông Hồ
Bươn bả đi
những phương trời hăm hở.

Mẹ đâu có được như con gà
Loay hoay quanh khung ổ...
Mẹ bươi tìm cuộc sống hụt chân.

Ơi những chú gà con
Tưởng cánh đủ dài, vuốt đủ nhọn
Cứ vênh vang: Ta đến rừng này!
Vốn liếng cuộc đời mẹ vun cho các con quá mỏng
Chỉ có một cái tâm, không khí giới giữa trường đời.

Các con quay lại nhìn ra mẹ
đầy xót thương và bực nhọc
Gia tài chẳng có gì ngoài thua thiệt, tổn thương
Tầm cánh mẹ xác xơ và nhỏ bé
Chơ vơ không biết tựa vào đâu (?!)

Mẹ như con gà
ấp bầy con trong tâm trí
Bầy con lon ton nhảy những bước ngoằn ngoèo
mẹ vỗ cánh
hoài không bay được;
Mẹ tha các con đi quá muộn
Hiện đại văn minh không dễ bám thành mầm.

Ơi bầy con!
Có muốn chắt chiu cũng đành phó mặc,
Nhiệt huyết bước ra đi
Đã bến đây rồi!
Mẹ xây tổ đặt đâu phiến gạch?
Bầy con dần tách xa
Còn lại mẹ mình mình...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét