Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Trời chiều



Một cô bé
Không gọi tôi bằng cô
Nhất định kêu tôi bằng chị
Dẫu tôi xấp xỉ mẹ chồng cô
Trước khi nghĩ thầm: Sao mà láo thế!
Tôi sẽ quay về tôi thuở ngày xưa
Tôi đã dựa vào chồng
Thấy anh làm cho tôi hãnh diện
Tôi là người lớn được công nhiên
Bởi thế
Tôi cũng gọi những người xấp xỉ mẹ tôi bằng chị
Nhất định
Vì tôi muốn khẳng định mình.

Tôi quay về tôi tuổi ngày xưa và nhớ
Sau mươi năm ngoái lại
Những người phụ nữ kia bị hóa phép già
Tôi tự động ngập ngừng
Gọi sửa lại:
Cô ơi!
Khi niềm hãnh diện về chồng vô căn cứ
Vô lý làm người lớn trước thời gian
Tôi nhớ câu:
"Trời chiều... chóng tối"
Mươi năm sau tôi bị hóa phép già...
Bỗng thèm các cô bé gọi tôi bằng chị
Bao giờ nghe gọi sửa:
Cô ơi!
Tôi sẽ hiểu
Trời chiều chóng tối
Cô bé giống tôi xưa
Chững lại
Ngập ngừng...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét