Đôi khi man man trong đời
Điều gì chẳng rõ, đã rời vuột đi
Rồi buồn
chẳng hiểu buồn chi?
phân ly một người...
Đôi khi lãng đãng giữa lời
Chợt nghe ngôn ngữ sáo vời lạ xa
Nhập thân hồn cỏ
hồn hoa
Thấy tôi hư thực đi qua cuộc trần.
Và rồi như có, như không
Đôi khi hiện hữu
ở trong mơ màng
Từng trông tuổi lá mùa sang
Sương vây tóc trắng
tôi quàng đầy tay
Và rồi đi đó, đi đây
Lên ngàn, xuống lũng
khuây khuây lại về
Và rồi lại tỉnh, lại mê
Loay hoay bỏ,
lại nhận về tâm tư.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét