Ảnh: PĐQ |
Chú
thím Tứ ngoài Qui Nhơn và chú thím Ngũ ở
Ninh Hòa cũng dẫn ba đứa nhóc vào. Hai thằng Đôi và Đối con của chú thím Tứ đầu
để chỏm như sư tiểu, mọi người trong nhà phải để ý cái nốt ruồi trên trán thằng
Đối phân biệt với thằng Đôi. Ngày thím Tứ sinh ra hai thằng Đôi và Đối, bà nội
tôi vào Qui nhơn ở cả nửa năm để giúp thím Tứ chăm sóc hai thằng cháu đích tôn
này. Tôi còn nhớ chúng bị sinh thiếu tháng èo uột, hết đứa này vào viện đến đứa
kia vào viện, bố mẹ tôi cũng thấp thỏm chạy ra, chạy vào theo sự kêu gọi của bà
nội tôi. Bây giờ thì chúng mạnh khỏe, nói theo kiểu dân dã là khỏe như trâu và nghịch như quỷ: khó lòng giữ được cho
căn nhà có trật tự. Thằng Nhi con chú thím Ngũ lại hiền lành nhút nhát như con
gái, đành chịu đựng các trò tinh quái của hai thằng anh họ.
Bố
mẹ tôi sinh một dây năm cô con gái, khi em gái út của tôi ra đời, bố mẹ tôi để
tóc húi cua cho tôi, tôi được mặc quần đùi áo cộc giả trai, bố mẹ tôi bảo để
nhìn cho vui mắt. Tôi thì giống như bà mụ nắn lộn, cái tướng không có vẻ gì là
con gái mà tính nết bộ điệu còn nghịch
ngợm ăn đứt đám con trai, đến nỗi xóm
làng hồi đó ít ai nhớ tôi là con gái. Chắc hẳn là đồng lúc cho tôi giả trai bố mẹ tôi cũng
có một chút dị đoan muốn làm như vậy để cầu may đẻ được một thằng con trai. Nhưng từ khi chú thím Tứ sinh hai thằng Đôi thằng Đối,
chú thím Ngũ sinh thằng Nhi, bà nội tôi thôi ngóng cháu đích tôn ở bố mẹ tôi; bố
mẹ tôi xem chừng cũng lơ là luôn việc giả trai cho tôi làm tôi dần dần hóa
nguyên hình... con gái! Bà nội tôi rất thích cháu trai nhưng lại yêu quí đám
cháu gái chúng tôi nhất, có lẽ vì bố tôi được bà yêu quí nhất.
Sự
kiện lạ bắt đầu khi hai chiếc xe máy xuất hiện đầu ngõ, thằng
Đôi thằng Đối chạy vút vào nhà loan tin:
- Tới rồi!
Mọi
người lớn đồng đứng dậy vội vã ra phòng khách, bà
nội tôi chậm rãi ra sau cùng, ông Nghị (em ông
nội tôi) và chú Ngũ đã về, đi bên cạnh họ
là một người đàn ông còn trẻ, thoạt trông thấy tôi phải quay lại nhìn lên bàn thờ, ông
ta giống y hình ông nội tôi! Ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần
bộ đội, tay cầm nón cối, vai mang ba lô. Mọi
người đứng quanh chỗ bà nội ngồi, tôi nghe giọng Bắc
rất rõ ràng trầm ấm:
- Con lạy mẹ ạ!
Bà
nội tôi ngồi lặng yên,mặt bà trắng xanh,cái nhìn như xa xôi lạnh lẽo. Ông
chú tôi - người đàn ông ấy là chú tôi lưu lạc từ bé - ông
chú nhìn bà dọ hỏi, đặng nói tiếp:
- Con đi chuyến Hà nội - Thành phố Hồ Chí Minh mới xuống được ga Nha Trang. May
nhờ có ông và anh ra đón không thì còn vất vả lắm! Mẹ có khỏe không ạ?
Nội
tôi chậm rãi hỏi:
- Cô ngoài ấy khỏe
không? Sao không đưa cô vào chơi?
- Dạ, u
con quanh quẩn ruộng vườn, xin phép mẹ bận
sau con sẽ đưa u vào thăm
mẹ.
Im
lặng một lúc,tôi nghe ông chú nói:
- Xin mẹ cho con thắp nhang lạy các cụ.
Bà
nội tôi thở ra, sắc khí có vẻ hồng hào trở lại. Bà
bắt đầu giới thiệu từng người, phân ngôi thứ và
gọi bầy cháu chúng tôi ra chào chú Hy; bố tôi và chú Tứ
chú Ngũ hình như hơi lúng túng trước sự tự nhiên đĩnh
đạc của chú Hy. Lúc xuống bếp phụ
bưng thức ăn lên tôi nghe mẹ nói với thím Tứ:
- Chú ấy cũng biết lễ nghĩa lắm. Ai
bảo đâu mà tự biết gọi bà bằng mẹ, xem cũng có lòng
tôn trọng.
Thím
Tứ nói:
- Phong thái người Hà Nội là thế chị ạ!
Tàn
buổi tiệc, ông Nghi nói với nội tôi:
- Tôi giao anh con trai lại chị - Đoạn ông
xoay sang nói với chú Hy:
- Ở đây hàn huyên với bà, với
các anh các chị, chơi với các cháu nhá. Tôi
xong nhiệm vụ, tôi về đây!
Tôi
lắng nghe chuyện của người lớn, hiểu lỏm bỏm rằng:
Ngày xưa ông nội tôi đi làm quan xa tận ngoài Bắc để bà nội tôi ở lại Huế chăm
sóc ông bà cố, rồi năm chia đôi đất nước, thành
kẻ Nam người Bắc. Ông nội tôi lấy vợ lẽ
sinh ra chú Hy, mẹ chú Hy bồng con lên núi sinh sống. Sau
hòa bình, ông Nội tôi đã mất, bà nội tôi nhờ người dò tìm
mãi, giờ mới gặp.
Gia
đình bố mẹ tôi ở Nha Trang, đây
là quê hương thứ hai của chúng tôi, nơi chúng tôi đã
ở lâu nhất. Ngày xưa bố mẹ tôi làm công chức ở Huế, bố
tôi viết báo động chạm đến việc gia đình trị của chế độ Ngô Đình Diệm, bị đày
đi Quảng Đức - một xứ khỉ ho gà gáy, đa số là người
dân tộc ở, rồi cứ thuyên đổi Ban Mê
Thuột, Pleiku... có những năm học chị em tôi phải chuyển trường đến ba bận. Sau ngày hòa bình, bố
mẹ tôi định về lại Huế, nhưng
thấy Nha Trang khí hậu hiền hòa thích
hợp nên đã định cư tại đây.
Chú
Hy mau chóng chiếm được cảm tình của mọi người trong nhà, nhất là với đám trẻ
chúng tôi, mà xem như tôi thân với chú nhất, vì chị Thúy thì hay bẽn lẽn xấu hổ
còn đám em thì nhỏ quá. Tôi dạn dĩ với tính
chất như con trai nên chú cháu tôi đi chơi quanh phố hoặc ra biển. Chú Hy hát rất
hay, những chiều tối nào không hầu chuyện với bà nội tôi chú Hy đem đàn ra
sân, chúng tôi quây quanh chú, hát và nghe chú
hát. Chú Hy còn dạy cho tôi với chị Thúy mấy điệu nhảy cơ bản. Chị Thúy e dè
hỏi:
- Bạn chú có nhiều người bạn biết nhảy
không?
Tôi
hỏi:
- Ở Hà Nội chú có bồ
chưa?
- Chú chỉ mới có bạn trai và bạn gái, khi nào
có tiệc tùng, lễ lạc gì vui thì nhảy, có khi có dàn
nhạc sống.
Chú
kể rằng hồi nhỏ chú ở Cao Bằng, Lạng Sơn, cuộc
sống rất vất vả vì chiến tranh, chú đi học xa nhà ít được ở gần mẹ chú. Chú đi bộ đội, rồi được
phục viên, trở về học tiếp, nay dạy ở một trường văn hóa nghệ thuật tại Hà Nội. Nhiều lần chú rước mẹ
chú ra Hà Nội nhưng bà chỉ ở chơi vài hôm rrồi về
vì nhớ nhà cửa,
vườn tược ở Lạng Sơn. Chú Hy ít nói về mẹ
chú, nhất là những lúc có mặt bà nội tôi. Thỉnh thoảng bà nội tôi hỏi về ông nội
chú mới thưa nhưng hình như chú cũng chẳng biết gì nhiều về ông lắm!
Vợ
chồng thím Tứ, thím Ngũ ở chơi thêm được một hôm rồi
về lại Qui Nhơn và Ninh Hòa. Vắng hai "ông tướng" Đôi, Đối, cái nhà tự
nhiên yên tĩnh hẳn. Thường mỗi buổi sáng chúng tôi đi học, chú Hy ở nhà trò
chuyện với bà và bố tôi. Khi bà nội nghỉ ngơi, bố đi làm, chú đọc sách hoặc viết văn, soạn nhạc. Tôi
đã đọc được vài truyện ngắn của chú. Chú còn hát cho tôi nghe mấy ca khúc chú bảo là mới viết. Tôi không rành
nhạc nhưng có đôi chỗ thấy
không thích
tôi mạnh dạn nói chú sửa lại...
chú gật đầu cười khen tôi: "Thảo khá lắm!
Có năng khiếu lắm".
Chú
cũng bày tôi viết văn nữa. "Cháu cứ viết ra hết dòng suy nghĩ của mình.
Nhìn thấy cảnh nào hay hãy thu vào bộ nhớ, những cảnh tượng xung quanh, nhân vật,
cảm nhận của mình rồi xếp đặt thành tự truyện hoặc ghi chép". Tôi cũng đã tập
viết nhưng chưa dám đưa chú xem.
Một lần, đi học về, tôi dắt xe vào nhà. Chú Hy đang ngồi đối
diện với bà nội, tôi giật mình khi
thấy bà nội khóc, chú Hy ngẩng đầu lên thấy tôi xong lại cúi đầu xuống. Tôi len
lén đi sát vách tường trong, lắng nghe bà nội bảo: "Anh
biết thế rồi tùy anh. Nay có anh, tôi giao lại từ đường...".
Ảnh: PĐQ |
Chú
nhìn tôi một đỗi, rồi nói:
- Mai chú phải đi với bà ra Huế cho bà vui,
chắc là chú về Hà Nội luôn... Chú cũng sắp hết phép rồi
cháu ạ.
Nghĩ
đến chia tay, tôi chợt buồn quá. Chú an ủi:
- Rồi chú sẽ lại vào thăm nữa mà. Cháu sẽ gởi
truyện ngắn ra chú xem nhé. Chú cháu mình sẽ thư từ thường xuyên Thảo nhé!
Nói
rồi, chú ôm đàn hát suốt, tôi có nhiều điều thắc mắt muốn hỏi nhưng không tiện.
Mẹ tôi bảo tôi đi ngủ, để bố và chú nói chuyện.
Vào
nằm bên chị Thúy, tôi cứ trăn trở mãi với nhiều ý nghĩ trong đầu, chị Thúy
nói:
- Tao cũng thấy gì kỳ quá! Bố mình là con cả
giữ từ đường là phải. Bố không có con trai thì còn chú Tư, chú Ngũ... Bà nội mình khéo lẩm cẩm mất rồi!
Chú
Hy đưa bà ra Huế, rồi về Hà Nội, đã hơn mươi ngày vẫn chưa nghe ai nói gì, bỗng
bà nội tôi khăn nón trở về, bà kể: Đưa chú Hy ra Huế. Bà đã làm lễ cho chú ra mắt
lạy bàn thờ tổ và đưa chú ấy đi thăm họ hàng:
- Nó
cũng đã đưa tôi ra ngoài ấy thăm u nó. Cô ấy, người cũng thật thà chân chất! Bà nội nói với bố mẹ tôi.
Đoạn
bà thở dài đánh xượt:
- Đời chúng tôi... đồng khổ!
Mấy
hôm liền bà cứ khóc sụt sịt với bố tôi. Bà bảo bà còn có một mình bố.
- Sao bà lại bảo chỉ có một mình bố? Tôi và chị Thúy
hỏi mẹ.
-
Chuyện người lớn chúng mày hỏi làm gì? Mẹ
gắt khẽ.
Hôm
nay có cả chú Tư, chú Ngũ vào, ngồi xuống mâm cơm, mẹ tôi bảo chúng tôi dọn mâm
riêng ở nhà sau, bố tôi cản lại:
- Chúng
nó lớn cả rồi, dể cho chúng nó hiểu chuyện luôn.
Chúng
tôi tròn xoe mắt nghe kể: Ngày xưa bà nội đã sinh ra bố rồi mới gặp ông nội.
Ông với bà nội tôi sinh được cô Nhị, nhưng cô đã chết hồi mười tuổi. Ông ở với
bà nội tôi không được bao lâu thì ra nhận chức quan tận Hưng Yên. Do cách sống
phong kiến cổ hủ: Trai năm thê bảy thiếp, ông nội đi đến đâu cũng lấy vợ lẽ. Bà nội tôi về làm dâu; một tay bà quán xuyến trông nom đền tự nhà chồng, phụng
dưỡng cha mẹ chồng, lại còn lo thâu gom những đứa con rơi của chồng về nuôi dưỡng,
hồi trước còn có cả mẹ con cô Tam ở chung, sau đằng ngoại họ xin về rồi mất
liên lạc. Chú Tứ, chú Ngũ do ông gởi vào cho bà nuôi; vậy mà những năm đang chiến
tranh loạn lạc ông nhắn vào bảo chú Tứ, chú Ngũ không phải là con ông đâu.
Tâm
lý bà nội tôi thật phức tạp. Duyên số đẩy đưa cho bà không dược trọn vẹn, bà vẫn
tự buộc mình là người của nhà ông, cố gắng
làm tròn "tam tòng tứ đức",
vừa mặc cảm bản thân không có con cái ràng buộc huyết thống nhà chồng; bà tìm
chú Hy cho trọn đạo nghĩa; lại vừa lo sợ người kế tự dòng họ nhà chồng vô tâm
vô tình không hiểu tận công tình của bà…
Tôi
buột miệng:
- Sao
bà nội…
Mẹ
tôi lừ mắt, ra hiệu im lặng. Bà nội bảo:
- Thời
tôi là thế… đau khổ, tủi cực trăm bề. Tôi đã cố gắng nuôi anh Tứ, anh Ngũ nên
người. May sao các anh cũng hiếu nghĩa.
Bà
chặm nước mắt nói tiếp:
- Từ
đường nhà ông nay đã có người kế tự, tôi giao lại anh Hy, thế là xong trách nhiệm,
bổn phận tôi.
Mọi
người đồng im lặng. Bố tôi lấy một lá thư đưa lên bảo:
- Chú
ấy nhờ người đưa thư vào, nhắn là bận công tác, không xin vào được, nhờ tôi đọc
thư này cho cả nhà nghe, ý chú còn muốn “ghi lời bằng giấy trắng mực đen” nữa đấy.
Bố
tôi gỡ thư ra, trịnh trọng đọc; chúng tôi nín thở,
lắng nghe từng lời của chú Hy, qua giọng đọc của bố:
“…
Theo con, ở đời thâm tình không nhất thiết phải có quan hệ máu mủ. Như mẹ đã
hy sinh hết cả cuộc đời để phụng dưỡng ông bà con, cưu mang các anh con, rồi lại
có lòng tìm kiếm con. Thâm tình mẹ đã cho tất cả chúng con. Con tôn kính mẹ,
quý trọng anh Cả, anh Tứ, anh Ngũ, mến thương các cháu.
Chẳng
có gì làm bằng là anh Tứ, anh Ngũ không cùng huyết thống với con, mà nếu có là
như vậy đi nữa, chúng con vẫn đồng là con của mẹ cả.
“Từ
đường” là chung của anh Cả, anh Tứ, anh Ngũ và con là út. Sau lớp chúng con còn
để lại lớp con cháu nữa. Con xin được
góp một phần hương khói… Lòng con, xin mẹ và các anh hiểu…”.
Tất
cả mọi người ngồi lặng yên.
Bố
tôi dang hai cánh tay quàng vai chú Tứ, chú Ngũ:
- Thế
là mẹ đã thoả nguyện chưa? Hết nghĩ ngợi “viễn vông”
chưa?
Chú
Tứ nói:
- Có
những bà mẹ nuôi cùng lúc một tiểu đội con, con đẻ, con nuôi, con ông, con bà,
con nào cũng đều là con cả.
Chú
Ngũ gật đầu:
- Chỉ
có thâm tình là trọng mẹ à.
Bố
tôi cười ha hả:
- Bên
ông đã có người kế tự, bên bà con cháu đề huề. Đích tôn lại được cả đôi. Mẹ chúng mình chu toàn tất tần tật!
Cả
nhà cười xoà, bà nội tôi vừa lau nước mắt, vừa cười phô trọn hai hàm răng đen
nhuộm hạt na.
- Lê Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét